Tôi không tự chủ được tư tưởng. Rồi tôi tự nhủ: "Phải thôi ngay đi! Không được ưu tư nữa. Tôi liền xông vào đánh nó: Vài đứa khác cho như vậy là đáng kiếp cho thằng nọ và từ đó chúng tôi chơi với nhau.
Thỉnh thoảng ngó tới nó. Ông biết nếu để thất vọng đè bẹo thì ông thành một người vô ích, vô ích cho cả chủ nợ của ông nữa. Hồi còn là đứa nhỏ chạy rong trên các cánh đồng cỏ xứ Misssouri, tôi thường bắt được giống chồn bốn chân; và khi trưởng thành, đôi khi tôi cũng gặp một vài con chồn "hai chân" lẩn lút trong các phố Nữu Ước.
Rồi tôi ngội dậy lúc nào không hay. Người vợ cho như vậy là tự nhiên mà mấy đứa con riêng cũng vậy. Lúc đó vì chiến tranh, dầu xăng bị hạn chế gắt và người ta chỉ giao cho chúng tôi vừa đủ số xăng để phân phát cho khách hàng thôi.
Ông không thể quên nó được. Chưa bao giờ tôi ăn lễ đó trong cảnh cô độc, cho nên năm ấy tôi thấy nó tới mà ghê. Có thể viết cả cuốn sách về chuyện ấy được, nhưng đây tôi xin tóm tắt lại.
Đã lâu rồi, tôi đọc một cuốn sách của James Lane Allen. Tôi biết là nhờ kinh nghiệm chua chát và đau đớn. Có thể như thế kia, có thể như thế nọ.
Không bao giờ tôi mạnh hơn lúc ấy. Vị thương gia kia đầy những chất độc đến nỗi tôi thành thực thương hại ông. Lúc đó là lúc ta tự hỏi đời ta rồi đây có nên cái thá gì không? Ông chủ của ta muốn nói gì khi ông vừa chỉ trích ta? Mà sao đầu ta mỗi ngày mỗi hói như vậy nhỉ?
Tôi ngó tay tôi chỉ thấy còn da với xương. Goodrich, hội trưởng công ty làm vỏ xe hơi B. Thiệt nghĩ mà sợ! May một bộ áo để bận vài năm thì họ đắn đo lắm, lựa một nghề định đoạt hết cả tương lai, hạnh phúc và bình tĩnh trong tâm hồn thì họ lại chẳng hề suy nghĩ!".
Anh hãy nhìn tôi coi. "Ông thầy già đó tiếp: "Trong những công việc mua bán đầu tiên, khéo đặt vốn một cách thông minh, bạn lời trung bình 10, 25 có khi 50 Mỹ kim nữa. Đã đành, trên kia tôi chỉ kể những ưu tư của tuổi thơ và tuổi xuân, nhưng biết bao lần nỗi lo của người đứng tuổi cũng gần vô lý như vậy.
Câu chuyện của cô Olga K Jarvey chép lại cho tôi như vậy: "Tám năm rưỡi trước tôi bị chứng ung thư, nó suýt làm tôi chết lần mòn, vô cùng đau đớn. Có phải tại một vài bắp thịt không quen vận động mà mệt chăng? Vô lý. Lúc ấy ta phải quyết định, hành động và đừng bao giờ ngó về phía sau mà cứ một mực tiến tới".
Ông ta giúp một hảng lớn ở Chiacago. Đó cũng là triết lý của ông Lowell Thomas. Chúng tôi đem bơ, trứng lại tiệm tạp hóa đổi lấy bột, đường, cà phê.