Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Chẳng ai thua thiệt cả. Nhưng bác nói: Bật dậy nào.
Lúc đó tôi không có nhà. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Rồi hắn biến đi đâu đó. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào?
Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Những hình ảnh đã nguội. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.
Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ.
Bác là bác rất không hài lòng. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá.
Nên không ai có lỗi. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Hoặc… Nói chung vậy thôi. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Còn anh thì vẫn phải sống. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.