Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo.
Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?
Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.
Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Như những lúc tôi không cần em.
Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn.
Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.
Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi.