Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng.
Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?.
Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo:
Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết.
Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.
Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.
Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Thậm chí, phải viết, phải sống. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo.
Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.
Mọi người còn lo cho bác nữa. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Suy ra bạn sai và bảo thủ.