Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.
Mẹ tôi đi về phía bên kia. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.
Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.
Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.
Đúng là thân làm tội đời! Làm ơn nhanh nhanh cho. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.
Cô gái bảo: Không. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế.