Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Với đời người, ngắn lắm. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.
Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Thứ mà tôi hay bẻ bai.
Mệt sao cháu còn đi chơi. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới.
Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.
Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…
Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).
Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác.