- Vậy thì có thể đem bán cho một hãng xe được. Nhưng tôi cũng hiểu thầy. Từ trước, chưa có nhà chế tạo nào hỏi ý kiến tôi hết.
- Không hiểu tại sao một người có tài như thầy mà không làm cho nhân viên của mình có một năng lực sản xuất khá hơn được? Bài diễn văn đó là một trứ tác có kết quả lạ lùng. Sau cùng, ông Parsons thay đổi chiến thuật và kiếm cách làm thỏa lòng tự ái của viên thu thuế, ông nói: "Tất nhiên tôi cho rằng việc của tôi không quan trọng bằng những việc khác, gai góc hơn nhiều mà ông thường phải giải quyết.
Thôi, cám ơn các em nhiều lắm. Biết đâu một ngày kia ta chẳng lâm ở trong trường hợp ông Straub, xin người chủ nhà tham lam của ông hạ tiền mướn nhà của ông xuống. Một người làm công già rưng rưng nước mắt nói rằng, ngày hôm đó là ngày sung sướng nhất của ông từ hai năm nay.
Người Trung Hoa thiệt khôn. Một hôm lúc điểm tâm, ông Lincoln có một cử chỉ hoặc thốt một lời làm cho bà nổi giận. Vì, dù có giết được nó thì vết cắn cũng không lành ngay được".
Phải đặt vào chỗ đó một người cương quyết, gang thép mới được. Một triết gia nói: "Phát biểu cái bản ngã là một điều cần thiết nhất đối với ta" thế thì tại sao không dùng cái thuật ở trên kia trong công việc của ta? Khi ta kiếm được ý nào mới lạ, cứ để cho khách hàng của ta hoặc người cộng tác của ta tưởng rằng chính họ có ý đó, như cha mẹ đứa nhỏ đã để cho nó tin rằng chính nó đã nấu lấy cháo. Đoạn đó trích trong cuốn "Luyện tinh thần" của giáo sư James Harvey Robinson:
"Tôi sẽ lấy làm hân hạnh lắm, nếu được giúp việc một hãng có quá khứ rực rỡ như hãng ông. Tôi đã nhận lỗi của tôi ở trên máy truyền thanh rồi, nhưng tôi muốn thưa riêng với bà rằng tôi ân hận về lỗi đó lắm". Chúng ta không ai muốn làm việc một cách bất đắc dĩ, mà muốn rằng công việc của ta hợp với ý nguyện và sở thích của ta.
Tôi sung sướng được ông cho biết ý kiến. Young, người đã lập ra kế hoạch Young, nói rằng không hề nghe thấy ông ra lệnh cho ai hết. Như vậy không nguy hiểm.
Nhưng tôi không trách ông đâu. kể lại: "Lúc đó, trong phòng im lặng như tờ, không khí lạnh ngắt như băng. Đó là những chứng cớ mà người ta không thể nhún vai mà không công nhận được.
Nhưng tôi biết một nhà xuất bản nọ tìm được một tiểu tiết nào để chỉ trích thì thích lắm. Chỉ có tiền không, không đủ dụ các văn sĩ có danh viết giúp ông được. Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch, tình con yêu và kính mẹ.
Một hôm gặp Pullman, ông chào: "Chào ông Pullman, ông có tin rằng hai đứa mình đều điên hết không?". - Nhiệt độ trong xưởng ư? Khoảng chừng 24 độ chứ gì? - Dạ, ông cộng 22 độ với 24 độ, ông sẽ được là 46 độ. Không phải vì ông có ý tưởng đó mà tôi tin dùng ông.