Bạn không bao giờ là bất cứ cái gì vì bạn không làm gì cả. Tại sao sau 30 năm( từ 1969 đến 1999) những sự việc như vậy vẫn còn xảy ra? Đi học, túi ông luôn luôn rủng rỉnh tiền và có nhiều bạn bè vây quanh.
Lúc đó, ông túng đến nỗi phải thường xuyên mặc một cái áo sơ mi nhàu nát và mang một đôi dày rách nát. Dương Tử Quỳnh, còn được biết dưới cái tên Michelle Yeoh, sinh ra tại Ipoh, một thị trấn ở Malaysia . Không phải tất cả họ đều sẽ thành công.
“Rất nhiều tài năng bị bỏ qua vì thiếu một chút can đảm. Tôi nhớ mình đã tham gia một số cuộc biểu tình ở Kuala Lumpur vì tôi là một thành viên của Ban chấp hành và cũng vì ham vui chứ không hẳn vì muốn đấu tranh cho các vấn đề đó. Bà tham gia nhiều lĩnh vực kinh doanh như bán hàng trực tiếp , dạy học, bảo hiểm cung với chồng bà ….
Nhưng tai họa ấy lại là điều phúc lành vì nhờ đó, ông có thời gian để nghiên cứu về căn bệnh ung thư mà ông yêu thích. Đừng mong đợi có người cho bạn mượn tiền để vượt qua khó khăn. Socrates, lúc ấy đang ướt sũng nói với người bạn : “Bạn ơi,bạn cũng biết rồi đấy, sau sấm sét, thế nào cũng là những cơn mưa”.
Lúc 13 tuổi, anh mới đến trường học lớp 1, lúc đầu anh tiếp thu rất chậm nhưng dần dần, anh cũng theo kịp các bạn trong lớp. Woolworth nêu ra ý tưởng về một-đồng-kẽm-và-một-đồng-hào(đồng 5 xu và đồng một hào) với ông chủ,chủ của ông đã bác bỏ thẳng thừng và nói "ý tưởng này quá mạo hiểm và cũng không có đủ hàng hóa để bán với 5 và 10 xu". Nếu bạn không thể là một con cá muskie , hãy chỉ là một con cá vược
Ngày nay, ông là cựu bộ trưởng tài chính và hiện là cố vấn kinh tế cho chính phủ Malaysia . “Đau khổ vì những cái bạn không có chính là lãng phí cái bạn có” Sau cùng nó kết thúc vào năm 1992.
Trong nỗi tuyệt vọng,ông gắn một động cơ nhỏ vào xe đạp của mình và một người hàng xóm đã nhờ ông làm một cái tương tự,rồi một chiếc khác,một chiếc khác nữa cho đến lúc ông không còn một động cơ nào nữa. Để thoát khỏi sức ép của cuộc đấu tranh chính tri sau đó, ông đã đến Hongkong, sự chuyển đổi địa bàn này hóa ra lại may mắn. Sau đó,ông đã thành lập một vài doanh nghiệp nhưng tất cả đều thất bại.
Khi tôi dẫn người ấy đến gặp anh, trên mặt anh nở một nụ cười mãn nguyện. Là người thường xuyên viếng thăm đảo quốc này, đồng thời có một số bạn bè ở đó, tôi thật sự thấu hiểu những điều ông Lý đề cập đến. Dường như tấm bằng đại cương của tôi không đủ “chuyên nghiệp” nên khó xin được việc.
Tôi phải ăn mì gói cho cả bữa điểm tâm, bữa trưa và bữa tối. "Đó là thước đo cuộc đời của người đó ,là số đo năng lực thành công của anh ta . Sau khi gieo hạt, ngày qua ngày, ông vẫn tiếp tục xem cây lúa của mình lớn như thế nào.
Hơn 90% trong số họ giờ đây đang rất thành công trong lĩnh vực của mình. Họ phải làm thang cho mình bằng cách cắt nước đá ra và đi trên nó, bước chân thật vội vã. Chúng ta nên thoát khỏi các kêt squar và tình thế hiện tại của mình và hướng tâm trí mình về cái mình muốn trở thành.