Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay.
Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng.
Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng.
Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững.
Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Tôi muốn thi xong được để yên.
Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.
Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.