Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích.
Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ.
Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.
Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Người bảo đời là một bát sơri. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Sau đây là một số dữ kiện.
Một số người giúp đỡ nhiều. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.
Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm.
Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Với đời người, ngắn lắm.