Thi thoảng viết nhưng không tiện. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.
Ngập ngừng vuốt ve sống mũi. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Nhu cầu của bạn không cao.
Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.
Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.
Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Để chờ một sự thật tươi đẹp.
Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại.
Cái thùng rác lở loét hơn. Vì hình như anh làm gì có trên đời. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.