Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.
Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Ông anh chuyển sang bể nóng. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.
Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Tuổi phát dục đâm không bình thường… Mọi người bảo bạn hiền lành.
Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh.
Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Để trẻ con bớt dần phải khóc.
Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình.
Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Đều ngập trong nước mắt nhân gian.
Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú.