Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ.
Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn.
Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.
Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.
Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật.
Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.
Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.
Và ta bị ức chế liên tục. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu.
Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.
Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy