Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.
Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.
Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.
Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.
Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Ông anh cũng làm theo. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.
Tất cả mãi mãi là tất cả. Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Con nghe lời bác nào.
Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng.
Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa.
Rồi, tôi phải tập chứ. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.