Sáng được bác cho ngủ bù. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.
Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.
Tôi thì cất lại trong đầu. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Không có thời gian để sửa chửa. Thà tát mình còn hơn. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.
Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.
Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.
Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Và chưa thấy phải thay đổi. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.
Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn.
Mất cái giấc mơ đấy. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra.