Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.
Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt.
Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.
Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.
Và như thế, em hiện hữu. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.
Bị nghi ngờ cũng đáng. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Họ còn bất lực hơn nữa.
Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Lúc đó tôi không có nhà.
Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.