Và tất nhiên là chúng đều thất bại. Bỗng một ni cô gần đó nhìn thấy và chạy lại chỗ Chip. Biết đâu, sức sáng tạo của bạn còn hơn cả các nghệ sĩ thì
Tình ban là khi bạn đói bụng nhưng vẫn thích thú ngồi nhìn ai đó ăn chiếc bánh của mình. Chúng ta cần sáng tạo vì chúng ta luôn có nhu cầu làm cho mọi việc trở Mọi chuyện diễn ra hằng ngày như vậy đó, nó cứ như một cuộn film chiếu đi chiếu lại không sai một ly một tấc.
Tsugitaro của ngày hôm nay sớm đã là tấm biển vàng của “Super Pit Tokyu”. Đó có thể được coi là sự hoàn hảo không? Sự hoàn hảo không phải nằm ở kết quả của nó mà nằm trong quá trình ta tìm đến nó. Chíp im lặng, suy ngẫm lời nói của vị ni cô tốt bụng.
Dưới mắt của người bi quan, chúng là hai khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau, phủ định lẫn nhau. “Không có biển xanh thì không có sóng trắng, ko có sông lợ thì không có phù sa. – “Nè, làm gì mà ngồi chầm dầm một đống như cây đa đầu đình vậy, đi chơi patin với tụi này cho vui không Chíp.
Chúng ta hãy cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc nha ba! Con yêu ba mẹ nhiêu lắm! - không đâu cả nghĩa là ở ngay đây. Hôm nay xem phim Step Up xong, tự nhiên mình ngồi khóc ngon lành, thật kỳ lạ… Mình nhớ lắm, nhớ vòng tay đó, nụ hôn đó, mình thèm caí cảm giác được anh ôm vòng lòng biết bao, sao lúc trước mình không biết rằng nó quí giá đến thế cơ chứ?! Nếu bây giờ có thể… hu.
Cũng may là nhà không có ai và tôi phát hiện ra sớm nếu không thì xấu hổ chết đi được. Hiếm có dịp như thế này, không tận hưởng cuộc sống thật phí. Nhưng cũng có những chiếc xe không được may mắn như thế.
nên đơn giản hơn và tốt hơn. - Sao anh lại ở đây, em nghe dì Lan nói tháng sau anh mới về nước cơ mà? – Cô hỏi. Trái tim hai người như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, rung động trở lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cuộc sống Chíp trở nên rất khép kín, Chíp rất ít bạn vì cô không thấy một ai trong số đó có thể khiến cô thoải mái kết giao và nói chuyện. Thả hồn một lúc Chíp chợt như bình tỉnh sau cơn mê và tự hỏi: “Mình đang đi đâu thế nhỉ, khùng thật, càng ngày càng khùng mất rồi. Đôi khi trong cuộc sống, người cam đảm nhất không phải là người dám chết với sự tuyệt vọng mà là người dám sống với niềm hy vọng.
Cũng chưa muốn về nhà ngay, Chíp lang thang một mình với hy vọng nỗi buồn sẽ “rớt dần” theo từng bước chân mà cô đi. "Uh, con có thắc mắc gì thế, con nói đi?" - tôi nhạc nhiên đáp lại. Sau khi nghe xong câu chuyện vị ni cô im lặng một chốc, trầm ngâm rồi sau đó mỉm cười và nói với Chíp:
Mẹ rất mềm yếu và đa cảm, con cũng vậy, cả con và mẹ đều cần nhiều tình thương hơn từ ba, không phải chỉ ở vật chất mà cả tinh thần, tinh thần nữa ba à!. Vào một buổi tối nọ, khi Linh Vy đi học về, cô phát hiện ra sao hôm nay lại có nhiều đôi tình nhân đổ ra đường dạo phố thế. Biết đâu, sức sáng tạo của bạn còn hơn cả các nghệ sĩ thì