Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Dừng lại vẫn là chơi. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Dùng cứt thì không hay lắm.
Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.
Tóm lại là không được bi quan. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm.
Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.
Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi.
Cậu em thế là tạm biệt rồi. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó.
Và dễ sống hơn một chút. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu.
Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Chúng tôi mò mãi không thấy. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.