Cháu phải tưởng tượng thân cháu mềm như sợi bún. Muốn biết ưu tư làm hại ta ra sao, tôi không cần tra cứu trong thư viện hoặc tìm hỏi y sĩ. Ông Saunders thêm rằng: "Sự chứng minh nhỏ đó, nay tôi còn nhớ như in, trong khi tôi đã quên hẳn những bài hình học và La tinh mà tôi từng đã thuộc làu.
Ta tự chỉ trích và nghiêm khắc với ta đi. Ông ta cũng biết pha một ly nước ngon bằng trai chanh độc. Rồi ít lâu sau, lại biến ra nhiều chứng khác.
Được lắm, như vậy mới phải là người lớn. Việc ngập tới cổ, mà không bao giờ làm xong được cả. Ông bèn tìm trong thư viện lớn nhất ở Nữu Ước hết thảy những cuốn sách bàn về vấn đề ấy và ông chỉ thấy vỏn vẹn có 25 cuốn, còn sách nghiên cứu về.
Nhưng y học vẫn chưa trị được những bệnh tinh thần, không do vi trùng mà do những cảm xúc như lo lắng, sợ sệt, oán ghét, thất vọng, những bệnh mỗi ngày một tăng với tốc độ rất gớm ghê. Rồi tuần sau, ông lại nắm cổ một tật xấy khác, xắn tay áo, sẵn sàng nhảy bổ vào vật nhau với nó. Hai cái tang kế nhau, đau đớn thay! Ông mất ngủ, mất ăn, cũng không nghỉ ngơi được nữa.
Thế rồi một buổi sáng, lớp chúng tôi tựu tại phòng thí nghiệm ban Thực vật học và thấy trên bàn, trước mặt ông giáo Brandwine có lù lù một chai sữa. Evans lại lên như diều. Chúng ta không thể sống trong cả hai cái vô tận đó được, dù chỉ là trong một phần giây.
Bông hoa nở giữa kẻ tường cũng vậy. Tương lai là hôm nay. Trong ít ngày đầu, còn nghĩ tới máy sưởi, nhưng về sau lần lần tôi quên nó rồi.
Sau đó hàng tháng, lúc nào cũng như người mất hồn, ngủ không được, người rạc đi. Chúng ta ai cũng muốn sống cho thoả thích. Tôi rán suy nghĩ tìm một giải pháp.
Y như lời ông Andé Maurois đã nói: "Cái gì hợp với sở thích của ta thì ta cho là đúng. Lần này tôi tự nhủ: "Mày phải là thằng cha Dale Carnegie với tất cả những lỗi lầm và kém cỏi của nó. Cũng chính vì thế mà biết bao người thấy "mỏi mắt" tuy mắt họ rất tốt: họ đã chú mục quá độ.
Hơn nữa, nếu chúng ta tới mức phủ nhận sự thực đau đớn và lùi về một thế giới ảo mộng do ta tưởng tượng, thì ta mất thăng bằng rồi. Tôi sợ hãi, không biết nên làm gì, nước mắt chảy ròng ròng. Vài ngày sau khi Kipling đạp xe máy trên đường, thình lình gặp người anh vợ đánh xe ngựa ra cản lộ.
Bây giờ tôi dám nói không ngoa rằng đời tôi thật là nhàn hạ". Không nên làm con vẹt. Bác sĩ Edmund Jacobson ở trường Đại học Chicogo còn đi xa hơn nữa.