Các bạn còn nhớ anh chàng ca sĩ hát ca khúc Remember mà tôi từng kể ở chương 4 không? Anh ta là vị khách mời có đầy đủ cả bốn yếu tố trên. Thầy làm thế tức là tiêu chúng em rồi. Boom-Boom rất hài lòng, ông ta chờ tôi ở xe và nhìn tôi với đôi mắt nhấp nháy: Chào chàng trai! Anh tuyệt lắm!
Chỉ có mây, có gió, có mặt trời, có tôi và chiếc máy bay của tôi… Jim trông thấy tín hiệu. Nhất là đối với những việc bạn biết nhiều về nó.
Don về chỗ hí hửng chờ đợi, thản nhiên như không có chuyện gì. Cho tới giờ tôi cũng không nhớ hết hôm đó chúng tôi đã bình luận bao nhiêu sự kiện. Cha sẽ níu tay tôi lại, mua cho tôi những que kem đang bốc khói và không quên dặn tôi rằng: Về nhà con đừng nói với mẹ nhé! Mẹ sẽ rầy ăn kem như thế thì làm hỏng bữa tối đấy.
Và cuối cùng, đi dự họp thì nhớ mang theo sự hài hước của bạn. Tất cả những phát ngôn viên thành công đều có đức tính này. Khổ nỗi, người ta dường như không mặn mà gì với việc chú ý lắng nghe cho lắm! Ví dụ như khi bạn nói với gia đình hay bạn bè rằng máy bay của bạn sẽ cất cánh lúc tám giờ, thì cứ y như rằng, trước khi chia tay họ lại ngơ ngác: Máy bay cất cánh lúc mấy giờ thế nhỉ?.
Họ sẵn sàng chia sẻ sự nhiệt tình đó khi tiếp xúc với bất cứ ai. Đừng bao giờ tỏ vẻ cuống quít sợ sệt hay phẫn uất bực bội. Chúng muôn màu muôn vẻ, từ nhỏ tới lớn, từ bình thường cho đến tối quan trọng.
Các cậu sẽ không được tốt nghiệp trong năm nay. Khi tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt. Sau buổi lễ, tôi được mọi người khen ngợi.
Rốt cục thì anh sẽ nói về đề tài gì? Chúng tôi cần biết để in ngay bây giờ. Đừng biến bạn trở thành bản sao của họ. Nếu được mời phát biểu, trước khi nói phải biết chắc rằng bạn có những điều gì cụ thể để nói hay không.
Chúng diễn ra ở những nơi đắt đỏ và người ta ào ào tới đó. Mọi người à ra vỡ lẽ. Tôi há hốc miệng! Tôi đã quên béng rằng mình đã hẹn nói về đề tài này! Tôi bận tối mắt tối mũi với một núi công việc, và hôm nay cứ đinh ninh sẽ pha trò cho khán giả như thường lệ.
Bạn hoàn toàn có thể điều khiển cuộc trò chuyện nếu có một kiến thức sâu sắc về đề tài đó. Họ biết bù lấp nhược điểm này bằng cách nói chuyện có duyên, bằng vốn kiến thức phong phú và kỹ năng chuyên môn hoàn hảo. Tôi luôn chú ý đến những người rụt rè, ít nói, quan sát từng phản ứng nhỏ của họ đối với đề tài đang được bình luận sôi nổi.
Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30. Trời ạ, văn phong thẳng thắn kết hợp với vài ly rượu thì điều gì sẽ xảy ra đây? Người say thì nào có điều khiển được lời nói của mình… Tôi lo chương trình sẽ bị thất bại. Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn?