Hai bên dè chừng nhau. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.
Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Nhưng mà chắc là ra được thôi. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.
Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.
Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Hôm nay đi đâu? Không biết.
Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân.
Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.
Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.