Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo. Cứ ngỡ mình yêu mình.
Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Nước mắt tôi lại rơi.
Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả.
Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.
Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.
Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Để nấu cơm cho anh ăn. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.
Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).
Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.
Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Thôi, cứ chiều cái dạ dày.