Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng. Mấy người này trông nhát lắm.
Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm.
Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả.
Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.
Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Không lại phản tự nhiên quá. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản.
Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Đều ngập trong nước mắt nhân gian.
Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.
- Ông còn lo xa hơn tôi. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.