Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.
Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Tôi thôi xúc động rồi. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng.
Này, mày chuyển cái bàn này lên. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Những giọt nước mắt bằng gỗ.
Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.
Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. - Ông còn lo xa hơn tôi. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.
Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Tớ không biết và tớ cũng biết.
Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.
Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được. Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.