Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.
Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn.
Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia.
Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Ta đâu ham hố thắng thua.
Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người.
Thà tát mình còn hơn. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Người bảo người là ác.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Hôm nay lại bị cấm túc thế này.
Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Người ta, người ta lấy đấy chứ.
Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít.