Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Tự dưng mẹ lại ra giá.
Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Chứ trước đây thì um nhà rồi. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.
Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Thất vọng, tụt giá rồi. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước.
Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.
Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau.
Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Và ông vội ngoảnh đi.
Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Giữa thẳng thắn và kiêng nể.
Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. Cái nồi inox đen sì.