Trong những cuộc tình duyên bất hạnh đó, có bao nhiêu cuộc rẽ thúy chia loan, vì những bi kịch hẳn hòi? Tôi cam đoan là ít lắm. Ông Gaw tiếp: "Tôi cũng mới hay đây, khi kiếm địa chỉ của ông trong Điện thoại niên giám". Ông thấy liền những lợi của một thái độ như vậy: nói chuyện với người khác thấy vui hơn, ý kiến của ông được người khác công nhận ngay, và khi ông lầm lỗi thì không hối hận nhiều nữa; những đối thủ của ông chịu bỏ quan niệm của họ để theo quan niệm của ông.
Không phải dễ, vì mình không quen người ta. Nhưng sự thực đó tôi không thích nghe chút nào cả. Vô ích - những lý lẽ đó không đủ.
Nếu là một quy tắc cực kỳ quan trọng thì gạch dưới nó, hoặc đánh bốn chữ X "xxxx" ở ngoài lề. Chẳng những sẽ có những kết quả bất ngờ mà như vậy lại còn vui hơn là kiếm cách tự bào chữa cho mình. Tôi ngoan ngoãn hứa sẽ vâng lời.
Bạn cũng có "Những bảo vật mà bạn không dùng tới", hoặc không biết lợi dụng nó tới cực độ. Than ôi! Thực trạng khác xa những mơ mộng thiếu thời một cách độc địa làm sao! Sau cùng, năm 82 tuổi, Tolstoi không chịu nổi sự bất hòa ghê gớm trong gia đình nữa và một buổi tối, tháng 10 năm 1910, tuyết sa đầy trời ông trốn bà, đi xa, trong đêm tối và lạnh lẽo, không biết là đi về đâu. Rồi ông đi trong mười chín ngày, khắp hai chục xứ, trên ba chục ngàn cây số.
Người mướn nhà luôn luôn kêu nài. Phương pháp đó luôn luôn công hiệu, dù là áp dụng với con nít hay với bò con, với đười ươi. Nếu các bạn sốt sắng thành thật quan tâm tới người khác thì chỉ trong hai tháng sẽ có nhiều bạn thân hơn là hai năm gắng công bắt người khác quan tâm tới các bạn.
Mọi việc tiến hành thuận tiện. Người ta nhắc cho nó rằng: "Má không muốn cho con như vậy nữa". Sau cùng, gió mệt phải ngừng.
Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng thú giao du với mình. Một buổi tối, một ông khách lại chơi. Chưa bao giờ tôi lãnh được một mối hàng quan trọng như vậy.
Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình. Lúc lâm chung, bà thú với con gái bà rằng: "Chính má đã làm cho ba các con chết". Tôi là Dale Carnegie.
Chúng tôi khuyên nên bỏ ý muốn làm cho khách hàng tin theo mình. Tôi trả lời ông ta: Tổng thống nghĩ nên giữ kín cuộc vận động đó. Như trên kia tôi đã nói, giáo sư John Dewey cho rằng thị dục huyễn ngã là thị dục mạnh nhất của loài người.
Họ nghĩ tới họ, sáng, chiều, và tối. Nhưng Tổng thống Wilson lựa một người khác, đại tá House, bạn thiết của ông. Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm.