Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…
Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh.
Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.
Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.
Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe. Đừng nhầm bạn với tôi.
Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.
Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.
Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Hạn chế ra ngoài nữa.
Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Tôi muốn gặp ông cụ. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn.
Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Làm ơn nhanh nhanh cho. Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.