Lỗi của tôi không làm thiệt chút chi cho miền Messachusetts, mà làm cho tôi xấu hổ vô cùng. Ông Mahomey bèn cho thợ khởi công. Người hàng xóm đó suy nghĩ và hành động như vậy vì họ có lý của họ.
Chính nhà tôi đã gây dựng nên cơ nghiệp của chúng tôi. tiếp - một ông bạn thân của tôi, nói với tôi rằng, một buổi tối nọ, con gái của ông ấy đọc lớn tiếng một bài quảng cáo của một tên chuyên môn phá thai và hỏi ông ấy nghĩa vài chữ lạ: ông bạn tôi thiệt lúng túng, không biết trả lời ra sao. Những lời khen an ủi đó, đủ thay đổi đời cậu và có một ảnh hưởng sâu xa trong văn học nước Anh.
nhưng ông nói cách mơ hồ làm sao! Không rõ ràng, không giảng giải chi hết). Tại sao ư? Thì đây! Ví dụ bạn thắng đối thủ của bạn một cách rực rỡ và tỏ cho người đó thấy rằng y là một người ngu. Bà đó kỳ dị không? Thưa không! Vô số người cũng như bà.
Dù bà có lầm lỗi gì đi nữa, ông cũng không bao giờ chỉ trích bà, không bao giờ trách bà nửa lời, và nếu ai cả gan chế giễu bà thì ông chồm lên để bênh vực bà một cách chân thành dữ tợn. Chính ra, dù ông có ý tưởng đó, tôi cũng vẫn có gan dùng ông. Tươi như bông hoa, thầy giảng cho tôi nghe tại sao mỗi lần thầy ngừng lại và nói rõ ràng từng tiếng.
Đó là cơ hội tối hậu để được mối hàng hay không. Vị giáo sư dạy khoa Thương mãi ở Đại học đường Harvard nói: "Chẳng thà đi bách bộ hai giờ đồng hồ trên vỉa hè trước phòng giấy của một khách hàng để suy nghĩ, còn hơn là bước sồng sộc ngay vào phòng đó mà không biết rõ được mình sẽ nói gì với người ta và không đoán trước được rằng người ta sẽ trả lời mình ra sao?". Cha đã coi con như người lớn.
Cha đã làm nhục con trước bạn bè, vì bắt con đi trước mặt cha cho tới nhà. Anh dắt bốn người phụ lại hầu khách chứ không phải một người như thường lệ. Thanh niên đó là nhà danh ca Lawrence Tibbett.
Nói chung, thì người mua phần nhiều sòng phẳng, chịu giữ lời. Trong bài đầy những câu tươi tựa hoa, như những câu này: Không những ông bằng lòng cho chúng tôi những chi tiết muốn biết mà còn nghe lời khuyên của tôi, giao phiếu của ông cho ngân hàng chúng tôi quản lý nữa.
Ông Smith, mời ông ngồi xuống. Trong khi những đội quân của Pickett bại trận, và bị thương nặng trở về, ông phi ngựa đi đón và thú: "Mọi sự đều do lỗi của tôi cả. Banh rổ là môn thể thao thích nhất của tôi mà tôi không có đủ bạn chơi.
Lời lẽ như vậy, thì làm sao nhà buôn ở arizona không hài lòng được? Vì dù sao ông ta cũng chỉ là một người phàm như chúng ta). Cái thời đó, bao giờ anh cũng thắng trong các cuộc tranh biện. Khi chúng tôi lại ngồi trên một chiếc ghế dài, bà ta cho hay rằng mới ở châu Phi về với chồng bà.
Một sử gia thông thạo nhất về đời sống Tổng thống Lincoln có viết: "Giọng nói the thé của bà Lincoln, ở ngoài đường cũng nghe thấy, và những cơn thịnh nộ của bà thì điếc tai hàng xóm. Hết hạn một năm, bà ưng. Nhờ nó mà tôi xét đoán chắc chắn, minh mẫn hơn; những sự quyết định của tôi thích đáng hơn, và giúp tôi rất nhiều trong sự giao thiệp với mọi người.