Quy luật chung là càng nỗ lực nhiều, hiệu quả càng cao. Biết được ý định của tác giả cũng có nghĩa là biết ông ta muốn bạn làm gì. Bạn đã hiểu được anh ta nói cái gì và phản ứng ra sao, chứ không nghi ngờ hay để ý đến việc anh ta nói thế nào.
Nếu chúng tôi không đồng ý, giữa chúng ta đã phát sinh một vấn đề thật sự. Cuối cùng, giai đoạn bốn là sự trau chuốt và nâng cao các kỹ năng mà trẻ đã lĩnh hội được trước đó. Với các tác phẩm văn học hư cấu, câu hỏi thứ tư này phải được hiểu theo cách khác.
Một cuốn bách khoa toàn thư hay sẽ trả lời được tất cả các câu hỏi của bạn về các dữ kiện nếu bạn nhớ được những đặc điểm của dữ kiện phác lược ở trên. Anh ta còn phát hiện ra, trong khoảng thời gian đọc kiểm soát ngắn ngủi đó, liệu cuốn sách có chứa đựng nội dung gì quan trọng về vấn đề anh ta đang tìm hiểu hay không. Nhưng bạn phải luôn nhớ rằng tín điều không phải là điều mà tín đồ giả định.
Sự cố gắng này không làm bạn mệt mỏi. Đây là một trong những lợi ích chính của việc đọc theo phương pháp này. Mỗi từ đó là một thuật ngữ.
Một tác giả có thể không rút ra được kết luận tiềm ẩn trong các bằng chứng hay nguyên lý của mình, làm cho quá trình suy luận của anh ta chưa hoàn thành. Độc giả của các tác phẩm mô tả giống như một con chim bắt mồi, luôn tỉnh táo và sẵn sàng lật lại vấn đề. Họ sử dụng nó quá rộng rãi mà không thật sự hiểu ý nghĩa của nó.
Khi giữ được lý trí, con người có thể vượt qua những trở ngại, và dàn xếp được những bất đồng do hiểu lầm. Học cách đọc tốt không dễ. Nhưng dù ở trường hợp nào, nó cũng được dùng để diễn tả sự tồn tại của sự vật.
Bên cạnh đó, hầu như cuốn sách nào cũng có rất nhiều đoạn không trình bày toàn bộ hay một phần của lập luận. Nếu một cụm từ có thể đảm nhận vai trò chủ ngữ hoặc vị ngữ trong câu, thì nó cũng giống như một từ đơn lẻ. Chúng tôi không thể viết cuốn sách này nếu chúng tôi theo quan điểm trên.
Cuốn Opticks (Quang học) của Newton nói đến những thí nghiệm trong phòng với hình lăng trụ, gương và những chùm sáng được kiểm soát đặc biệt. Và trái với phức tạp là đơn giản. Ngược lại, không có cuốn sách nào hay đến mức không thể tìm ra một lỗi sai.
Trong những năm 1920, 1930, phương thức này rất thông dụng. Tóm lại, một bài viết phải thống nhất, rõ ràng và mạch lạc. Nhiều người cho rằng, một cuốn sách hay phải vượt quá khả năng phê bình của những độc giả bình thường.
Aristotle đã nói cốt truyện là linh hồn của truyện. Bạn không thể tuỳ tiện sắp xếp ý tưởng. Còn định lý 3 phụ thuộc vào việc sử dụng kết cấu dựng hình của định lý 2, trong khi định lý 2 lại liên quan đến định lý 1.