Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Và những cái xác cháy khét lẹt. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.
Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi.
Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục.
Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.
Đường thông hè thoáng. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Sao lại xé sách hở con.
Đó gọi là biết chơi. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Rồi hắn biến đi đâu đó.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây.
Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.