Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng.
Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.
Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não.
Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa.
Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Tóm lại là không được bi quan. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.
Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.