Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Chắc mẹ không đi được một mình. Bạn cần làm việc, cần vận động.
Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Và biết rằng mình biết ít thế nào. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng.
Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng.
Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới.
Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.
Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).