Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Sợ không trả được? Không phải.
Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ.
Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi.
Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.
Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về.
Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết.
Hoàn toàn không ngái ngủ. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Và ta bị ức chế liên tục.
Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.