Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này).
Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn.
Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.
Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.
Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Con mèo lại sán vào tôi. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.
Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Cũng có hôm ngủ khá say. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.
Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Bạn lại muốn lưu lại. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.