Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Bác không rõ cháu đi đâu. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.
Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Chỉ là ta đang viết.
Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.
Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.
Cố tiếp thu để làm tốt hơn. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau.
Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…
Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
- Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Tôi để vài ngày trôi đi.