Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.
Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ.
Bỗng chị bị tuột mất dép. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ.
Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau.
Của một thân xác đặc. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).
Để nấu cơm cho anh ăn. Mở tủ ra, thay quần áo. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế.
Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.