Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.
Tôi đã đến đó và đã trở về. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.
Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc.
Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.
Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì. Mấy ý tứ chợt ngân nga:
Hai là bạn viết cái chuyện này. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Cố tiếp thu để làm tốt hơn.
Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Mọi người bảo bạn hiền lành. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.
Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Nhưng đây là một trận bóng.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Hai khoang thiện, ác.