Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.
Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Thôi, tôi trôi qua em rồi. Nhưng mà chắc là ra được thôi.
Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may.
Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Đừng sa sầm mặt như thế.
Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.
Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội.
Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Chẳng có gì để thấy xót thương. Tôi cũng tưởng mình đùa.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Xin lỗi nhé, buồn ơi.
Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.