Rồi mỗi cử tri đó đều ngạc nhiên nhận được của ông một bức thư đề: "Bạn Bill thân mến". Ông có tài, có nhiều tương lai, dù ông làm việc ở đâu cũng vậy. Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln.
Đó là lời chửi thậm tệ nhất của họ. Ông Hurock hứa làm như va muốn, và sau cùng dắt con "ngựa con bất kham" đó ra sân khấu để được hoan hô như vũ bão như mọi tối. Đánh bridge dễ lắm mà.
Nhất là những bộ đồ giá đó. ", "Thầy cho rằng như vậy nên không?". Tôi được cái vui là đã tự chủ được mình, đã dùng phép lịch sự để đáp lại một bức thư thô lỗ.
Nên đứng vào lập trường của người khác mà dẫn - dụ cho người đó trả lời: "Phải, phải". Cái thời đó, bao giờ anh cũng thắng trong các cuộc tranh biện. - Dạ, ai cũng muốn như vậy hết.
Nếu cuộc hội họp này xảy ra hai tuần lễ trước thì tôi đối với phần nhiều anh em cũng như một người dưng thôi. Người kia ngạc nhiên: "Không, tôi không hay đấy". Nhưng về sau, anh thú với tôi: "Than ôi! Biết bao lần ở nhà một khách hàng ra, tôi khoan khoái tự nhủ: "Ta đã làm cho thằng cha đó phải ngậm câm".
Cha mẹ cậu nghèo lắm. Số đó còn dưới sự thực, vì tất cả sự thành công lạ lùng của ông đều nhờ tâm tính ông, duyên kín của ông. tôi được tới đây là nhờ thịnh tình của anh em.
Bà nói: "Ông Carnegie, tôi ước ao được ông tả cho tôi nghe những thắng cảnh bên đó". Tôi gởi hầu ông bức thư này với mục đích duy nhất là muốn làm vừa lòng ông hơn trước. Nhưng, tôi xin nhắc lại, nếu ông nhất định đòi thay đổi thì ông phải chịu trách nhiệm trong sự rủi ro, máy hư chạy không được.
Câu chuyện đó chứng tỏ rõ ràng cái nhược điểm thông thường nhất của loài người là muốn tỏ sự quan trọng của mình ra. Rồi thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng. Thomas, đã theo lớp giảng của tôi kể lại, bạn sẽ thấy thú:
Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo. Von Bulow đã biết chữa lỗi lại liền. Cái thói hay chỉ trích, trách mắng đã làm cho cha thành như vậy đó, thành một người cha gắt gỏng.
Tôi gắng hết sức để nói, nhưng chỉ phát ra được một tiếng khàn khàn. Cún chưa hề đọc một trang sách tâm lý nào hết. Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm.