Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
Cũng như với cuộc đời này. Rồi chúng tôi vào phòng tập. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.
Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình.
Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn.
Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối.
chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.
Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.
Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.