Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Theo cách mà bạn lựa chọn.
Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.
Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Tôi kệ tôi dắt tôi đi.
Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.
Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Làm gì có lí do gì mà khóc.
Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Điểm Anh thấp hơn thực lực.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Nước mắt tôi lại rơi.
Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con.
Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
Mất thương hiệu hơi bị phiền. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia.