Ôi, thói quen của con người. Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh.
Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Yêu say đắm là chơi. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.
Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Từng trang, từng trang… Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân.
Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ.
Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.
Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Cặp giò kia phàm tục quá. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.
Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này).
Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng.