May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.
Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.
Xã hội loài người thì phải như thế. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.
Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Lại về nhà bác ôn thi.
Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ.
Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát.
Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua.
Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Nhưng những thứ đó hơi hiếm. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.
Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.
Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói.