Con gái của người đứng đầu đất nước Myanmar, tướng Aung san đã bị ám sát khi cô chỉ mới 2 tuổi. Ông được bảo rằng điểm số của ông không đủ và ông sẽ lãng phí thời gian. Khi tôi lật đến những trang sử về cuộc chiến đâu của con người để làm cho thế giới chúng ta trở thành nơi tốt đẹp hơn, tôi thấy được “những thất bại” của quá khứ - những thất bại có ý nghĩa với nhân loại hơn những cái gọi là các thành công được ghi nhận trong lịch sử thế giới.
Tôi mong rằng quyển sách này sẽ khởi xướng một quan điểm khác về sự thất bại và trả lại giá trị thật sự cho nó để xóa sạch sự khiếp sợ thất bại còn đang lởn vởn trong tâm trí chúng ta. “Cuộc sống là một cuốn phim mà bạn xem chỉ bằng đôi mắt của chính mình. Hãy thử tưởng tượng rằng cánh tay bạn bị cắt đứt khi nó vẫn đang còn bám chặt vào người kia.
Vào lúc cuối đời, ông đã ra đi với hai bàn tay trắng nhưng giả sử vào lúc đó, ông muốn đem theo của cải vật chất, liệu ông có thể đem theo không? Chắc chắn là được! Ông là người đã nắm giữ được “cầu vồng”. Ông đi ăn xin ngay cả trời bão hay những đêm giá lạnh để gia đình sống sót . Dường như chẳng còn vấn đề gì khác nữa.
Có lẽ tuổi tác có một tác động tương xứng lên sự hiểu biết. Tôi xin nhắc lại: các kết quả HIỆN TẠI , hoàn cảnh HIỆN TẠI, tình thế HIỆN TẠI điều khiển họ. Ta cần có cả nắng và mưa để tạo nên cầu vồng và như một câu tục ngữ đã nói: “Ở đoạn cuối cầu vồng là hũ vàng của bạn.
Dừng gọi đó là lỗi lầm. Khoăng thời gian vài năm đầu tiên là một cuộc chiến đấu dữ dội. (Sao lúc đó tôi lại dám mạo hiểm với đất đai của cha thế nhỉ?).
Ngân hang cứ bám riết tôi để đòi nợ. Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng phải tham gia bằng được. “Tôi phải thành công vì tôi chẳng còn những việc không có kết quả”.
Tôi không biết phải mất bao nhiêu năm đứa con mới trả lại được khoản tiền mà cha mẹ đã phải bỏ ra cho việc học của nó. Ai trong xã hội chúng ta cũng biết tất cả những tinh hoa của xã hội đều được tìm thấy ở các trường đại học lớn nhưng mọi việc diễn ra như thê nào mà đại đa số bộ óc xuất sắc của chúng ta lại phục vụ cho những người mà hầu như chưa bao giờ thấy cánh cửa đại học. Nhưng nất chấp lời khuyên của bác sĩ, co vẫn tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.
Vào lúc này tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện ít người biết đến, liên quan đến việc sáng chế điện thoại. Năm 1983, dù đã được cảnh báo về một âm mưu ám sát nếu quay trở về, Ninoy Aquino Jr. Suốt ngày, ông chỉ làm việc như một thợ phụ chụp ảnh, chỉnh sửa lại các tấm ảnh và viết các bài báo trong khi tích cực vận động lập hội Người Việt Nam yêu nước.
Cuộc sống đối với ông và gia đình là “địa ngục”. Điều đáng ngạc nhiên là sự tự tin của tôi không bị lung lay dù tôi cảm thấy bối rối với những gì đã xảy ra cho công ty cũng như áy náy vì chưa thực hiện được những giao ước với các cổ đông. Anh đã hy vọng rằng đó là cơ hội để anh được tái hợp cùng gia đình.
Sau đó, ông trơ về Banwgkok và bắt đầu làm việc cho một cửa hàng dược phẩm với mức lương 200 bath( 5 đola) một tháng. Một năm sau, bà có thai một lần nữa và lần này là một bé trai. Hàng xóm lần này lại đến chúc mừng ông.