Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Bố bảo: Đáng xem thật.
Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
Tại sao mọi người lại ngủ được. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Bác không rõ cháu đi đâu.
Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối.
Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.