Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
Tôi nhất quyết không đi. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Vứt béng cái chuyện này đi. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình.
Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Và biết rằng mình biết ít thế nào. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).
Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy.
Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. - Ông quả là người biết lo xa.
Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Bị điểm kém chẳng hạn. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí.
Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Ta không phải là tên sát nhân. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ.
Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.