lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Viết thế đủ chưa nhỉ. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.
Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!
Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo.
Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.
Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm.
Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.
Rồi hắn biến đi đâu đó. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.
Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Đã đi một số cây số.