chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Tôi cũng không phản đối đâu.
Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.
Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…
Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất.
Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Và lại thấy quyển sách bị xé.
Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay.
Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú.
Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.
Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc.