- Anh nói rất đúng, anh bạn ạ! - Người thu mua gia súc đáp lời. - Tôi ư? Hiện tại tôi đang làm đồ tể. Những thực khách khác cũng mang thức ăn đến và vây quanh hai người.
Không biết bao giờ tôi mới đạt được ước mơ có được một cây đàn lia lớn hơn để có thể gảy nên những khúc nhạc mà tôi ao ước. Những thành quách đền đài đã biến mất, chỉ còn lại những phế tích đổ nát và vắng lặng. Vàng là người làm công cần mẫn và nhiệt tình nhất đối với những người chủ khôn ngoan biết nhận ra khả năng sinh lợi và phát triển.
Tôi đã cho người đi tìm cậu khắp nơi. Ông Arkad âu yếm đặt bàn tay của mình lên đầu Nomasir và nói: - Đó là sự thật, Kobbi à! Cho dù cuộc sống của chúng ta chưa được như ý, nhưng chúng ta không hề muốn năm này sang năm khác phải sống những chuỗi ngày như kiếp nô lệ.
Ngay ngày hôm nay, tôi phải đến thăm mẹ tôi đang ốm nặng, và chẳng có đứa nô lệ tin cậy nào để làm việc đó. - Tao không thích công việc mày đang làm. Câu chuyện tôi sắp kể ra đây sẽ minh chứng một sự thật là dịp may hiếm có thường vụt qua rất nhanh – như trường hợp của tôi, nó chỉ đến trong một đêm, mặc dù tôi mong mỏi chờ đợi nó từ rất lâu.
Hãy nhìn ra xa một chút, cháu sẽ nhìn thấy lờ mờ những bức tường thành của Babylon. - Xin quý vị thân hữu và ông Arkad đáng kính cho phép tôi nói ra suy nghĩ của mình. Do vậy, người nghèo càng nghèo thêm, và người giàu càng giàu thêm.
Nếu vào trong quán, không lẽ anh ngồi nhìn Dabasir ăn uống một cách ngon lành còn mình ngồi không với cái bụng đang đói meo như vậy. Cũng vì những lý do đó, một số người bạn thuở niên thiếu của ông Arkad tìm đến và nói rằng: - Điều đó là hẳn nhiên.
Đối với các vị đang có mặt tại đây, nếu có ai đã khởi sự thành công sự nghiệp của mình từ các sòng bài, tôi rất mong các bạn đó thẳng thắn cho biết câu chuyện của mình. – Hãy mang thêm một tấm thảm, nhiều thức ăn, một cái cốc lớn ra nữa nhé. Tại đây, anh gặp Mathon đang ngồi chễm chệ trên một tấm thảm lớn và thưởng thức bữa ăn do những người nô lệ da đen dọn lên.
- Á! Tarkad đây rồi, tôi đã nhiều lần đi tìm cậu để đòi một đồng và hai hào bạc mà cậu đã mượn tôi trước đây. Hừ! Với sức người có hạn, thì ai có thể làm nhanh công việc khó nhọc này chứ? Mặc dù vậy, mỗi năm của cải của ông vẫn không ngừng gia tăng khiến Arkad ngày càng giàu có hơn.
- Tại sao cháu lại tin tưởng vào sự hiểu biết của ông chủ lò gạch trong việc chọn mua những món đồ trang sức? Cháu có thể đến hỏi người thợ làm bánh mì về vị trí của những ngôi sao không? Không! Chắc chắn là cháu chỉ nên đến hỏi các nhà chiêm tinh học mà thôi, nếu cháu là người biết suy xét. Chính vì nghĩ như thế nên ông đã cố gắng làm việc. Rồi đến đời cháu của chúng ta nữa … Tất cả chúng phải cam chịu cuộc sống nghèo khó ngay giữa những kho vàng của thành Babylon này ư? Chẳng lẽ chúng ta cam tâm để con cháu của mình sống bằng những bữa ăn chỉ có sữa chua và các thức ăn tồi tàn hay sao?
Và khi Arkad tìm ra được con đường đó, tất sẽ có một vị trí xứng đáng đang chờ chàng trai ấy ở phía trước. - Ông có thể tin tưởng tuyệt đối vào cháu. Về sau tôi lại tin rằng, đó là do trí não đần độn của mình.